Bạn gọi điện kể bị kẻ xấu mưu hại, căm giận đến gào lên trong điện thoại rằng bạn phải trả thù, rằng bạn sẽ không bao giờ quên mối hận này, sẽ nhớ truyền đời truyền kiếp…
Thi không là dân Sài thành hoa lệ to lớn. Cũng lớn nhưng mà ở cái chợ thị trấn buồn teo. Cái năm nào đó cha má vượt biển để Thi ở lại với một bà dì. Họ hy vọng một ngày nào đó sẽ quay lại. Họ đi, đi mãi. Lúc ấy Thi mới sáu tuổi nên chờ đợi một thời gian rồi thôi. Với lại những năm tháng bo bo độn củ mì ngày ba bữa, ai hơi sức đâu mà trông với ngóng. Bẩn chật quá bà dì nổi cáu chửi Thi là đồ báo cô, đồ ăn bám. Thi phải ra thân thiếu nhi phụ giúp dì dượng trong mấy cái hầm rác Mỹ.
Đời tôi nổi trôi như áng mây trên bầu trời trong xanh. Nghe lãng mạn và trữ tình quá. Nhưng đó là những ngày nắng đẹp, còn mưa phùn với gió bấc lạnh lùng… nổi trôi ngồi trong lều chợ, nhờ rượu xua đi lạnh giá thì ở đó mà mây miếc với trời xanh.
Với dân sông nước, đón Tết là thú xa xỉ khi phải 'chạy' ăn từng bữa. Thế nhưng, mối liên kết tình cảm cùng sự gom góp những gì có sẵn cũng làm nên cái Tết sum vầy.
'Vợ cặp bồ, chồng phẫn uất, không kiểm soát hành động, gây chết người. Giờ chồng đi tù, con cái bơ vơ…'. Lời cảm thán của cha bị cáo tại phiên tòa cũng là lời cảnh tỉnh cho bất kỳ ai tạo ra bi kịch hôn nhân bằng hành vi ngoại tình và cách ứng xử với nó.
Con sông thơ mộng ngày xưa, nhất là cái khúc có cây nhãn chỗ cầu bến nhà mình giờ đây đã thành xa mờ, chỉ còn trong ký ức
Có thể bạn sẽ bị sốc khi đọc những gì nhà văn nữ này đã viết về Việt Nam…