Nắng lụa là hoa lá ngậm sương mai

Tháng Ba, trời vẫn đang xuân. Trong ánh ngày còn mờ tỏ buổi tinh sương, đâu đó những bông hoa trên bờ ruộng, những tán cây thấp thoáng ven đường đều đang ngậm sương, chờ nắng lên khoe sắc xanh mướt mát. Hương thơm của cỏ cây, hoa lá theo gió nhẹ lan xa khiến không gian thêm dịu ngọt, an lành.

Mùa xuân ở xứ này như một vị khách vội vàng, sẽ sớm rời đi theo tiếng ve kêu và những cơn nắng cháy. Tranh thủ khi đất trời còn chùng chình sương mây mờ ảo, tôi làm một cuộc dạo bộ đến những vùng xanh. Đồng điền, biền bãi, bờ sông, những bãi đất hoang đều đang ẩm ướt, vương vấn dâng lên nhiều mật ngọt, bồng bềnh.

Bên phải con đường dẫn vào làng là cánh đồng lớn trồng nhiều bắp, đậu. Xa hơn là những thửa ruộng dập dìu sóng lúa vừa qua hết thời kỳ mạ non. Chỗ ngã tư dẫn vào ruộng có vài gốc xoan một tay ôm không xuể được trồng từ cách đây rất lâu. Từ lần tạm biệt trước, tôi nhớ thân cây còn toác ra vài vết nứt do mấy đứa trẻ chăn trâu nghịch ngợm, thế mà bây giờ chỉ sau một vài mùa đắp nhựa, những vết sẹo ấy đã mờ đi. Ngước mắt lên cao, tôi không biết được, không đếm được mùa xuân này trên những cành cây đang vẽ lên vòm trời những khung hình uốn lượn kia đã có thêm bao chiếc lá. Chỉ biết rằng, hình như tán đã tỏa rộng, lặng lẽ dâng cho đời thêm màu xanh.

Có gió, những vạt lúa nối tiếp nhau dập dìu reo vui thành đợt sóng. Cúi xuống, lướt qua một vòng trên đầu ngọn, những phiến lá mỏng tang để lại trên tay tôi cảm giác thật dịu dàng. Ai đó từng bảo, đừng nghĩ chuyện hôm qua, lo chuyện ngày mai, nên tôi cũng không thắc mắc rồi đây những mảnh ruộng này có mang về cho dân làng một mùa vàng nẩy hạt hay không, tôi chỉ biết bây giờ, ngay tại ngày xuân này, mọi thứ đều đang non mượt, đẫy đà.

Mặt trời lên, nắng lụa là rải màu vàng mật. Khắp bờ bãi, cánh đồng, sương mai vẫn còn long lanh giăng đầy hoa lá. Hai bên lối nhỏ dẫn xuống bãi bồi, nơi có những biền cà, biền đậu phấp phới sắc màu của những cánh hoa bay. Những hạt sương cô đọng từ sự ẩm ướt chính là món quà tuyệt vời của thiên nhiên ban tặng. Sương mắc lại trên lá non, trên những cành cây mắc cỡ, níu vào những tấm lưới nhện rồi ánh lên những chiếc cầu vồng.

Đi trong mùa xanh của quê hương, tôi nhớ màu xanh và cả sự thong dong nơi phố thị. Ở thành phố, tháng Ba, khi thỉnh thoảng những cơn gió mùa xuân vẫn còn rì rào khiêu vũ, con người cũng biết gác lại những bận rộn để hòa điệu cùng đất trời. Những người già kéo dài thời gian chạy bộ, tập dưỡng sinh. Các bạn trẻ vui chơi, thực hành lối sống chậm theo từng nhóm. Những gia đình có con nhỏ cũng sắp xếp thời gian để cắm trại, picnic thư giãn trong công viên vào dịp cuối tuần. Nhờ những vòm cây mà những vệt nắng màu vàng non sẽ vẽ hoa lốm đốm lên mặt đất. Sau khi tìm được những chiếc lá khô hiếm hoi còn sót lại sau một mùa đông kéo dài, những đứa trẻ con sẽ nghĩ ra cách sáng tác những mẩu chuyện khác nhau về ong bướm, cỏ cây.

Hơi sương còn vương trong từng con nắng khiến không gian thêm dồi dào nhựa sống và lòng người cũng thảnh thơi hơn. Một mùa hè có nhiều hương thơm của quả chín có lẽ cũng từ những ngày xuân dịu mát này mà bắt đầu. Tôi nghe lòng mình khe khẽ một khúc ca.

Tháng Ba, khắp đất trời vẫn còn bâng khuâng nhờ sương mai, nắng ửng. Xuân sẽ ở lại chừng nào đây đó vẫn còn những lụa là.

Minh Minh

Nguồn Thừa Thiên Huế: https://baothuathienhue.vn/doi-song/nang-lua-la-hoa-la-ngam-suong-mai-139850.html